Thời gian cứ như thoi đưa, mới đó mà giờ chỉ còn là hoài niệm. Lớp học khá trầm buồn, tiếng ve cũng bắt đầu inh ỏi. Kìa! Cánh phượng rơi! (Tôi bất giác....). Những cánh phượng hồng ngày nào còn e ấp trong nụ xanh mà giờ đây, chúng đang rơi, lặng lẽ và âm thầm trong vô thức. Tôi nhớ... ..............................
Đời học sinh vào trường chăm chỉ
Học từng ngày thao thức dệt tương lai
Cuốn sách quyển vở theo ta mãi mãi
Trên đường đi học vấn những ngày dài
Đẹp làm sao cái tuổi ban đầu
Chưa biết nhau như những người xa lạ
Gặp nhau rồi mới gọi mình gọi cậu
Bắt tay nhau miệng cười nói ha ha
Nhớ những ngày trời mưa đường ướt át
Bạn chúng mình tìm tay vang câu hát
Hát vang lên cho cái tuổi nắng mới hồng
Hát lên cho đời học sinh càng mênh mông
Rồi nhừng ngày khi mùa hè đi tới
Trong lòng tôi cảm thấy nổi chơi vơi
Vì phải sắp xa thầy cô, bạn bè
Xa trường ôm ấp những ngày thơ
Rồi ngày vui cùng nhau vào Đại học
Cái bắt tay câu nói những lời chào
Từng nụ cười với ước mơ hoài bão
Đẹp làm sao cái tuổi đời học sinh
Mong thời gian xin hay mau dừng lại
Để cho tôi sớm dậy những ngày xưa
Tuổi học trò được bao điều dạy phải
Học làm người học cách sống tương lai......
Hai dòng lệ chợt lăn trên gò má, tôi thẫn thờ nhìn bạn bè xung quanh......
Nào đâu những tháng năm học trò
Sao không để tôi được đôi lần nhìn ngắm......
(Tác giả Thuy Tran)

0 comments:

Post a Comment

 
Top